Một buổi sáng giao mùa,
thức dậy sớm với trạng
thái trống rỗng cực độ.
Huế mùa hạ nắng dữ dội,
mỗi sáng, không muốn cũng
phải dậy sớm vì ánh nắng gay gắt đó, buổi trưa thì
không tài nào ngủ được,
nhìn ra ngoài kia là một
vùng ánh sáng chói chang
nuốt chửng cả vùng trời,
mọi thứ tranh nhau trở nên long lanh chói lóa làm
rối mắt cả lên. Dĩ nhiên,
tôi không thích nắng, nói
vậy không phải tôi thích
mưa. Phải! Tôi tham lam, tôi
thích thời tiết dễ chịu mãi mãi, và dĩ nhiên là không
bao giờ được và tôi cứ mãi
than như thế này mỗi khi
nắng gắt hay mưa dầm dề,
nhất là mưa Huế, dai dẳng
lạ lùng. Gần một năm kể từ ngày
Kiều bỏ tôi theo một người
khác mà tôi vẫn chưa có
câu trả lời cho sự ra đi của
em. Tôi đã gọi điện, nhắn
tin rất nhiều nhưng chỉ nhận được những tiếng bip
dài như vô tận và sự im
lặng dường như cũng như
vô tận của em. Và tôi tự
nhủ phải bắt đầu chấp
nhận sự thật là mình đã mất đi người yêu dấu sau
hai năm gắn bó, tình yêu
đầu đời… Rồi cách đây một tuần, em
gọi cho tôi, thấy số em
hiện trên màn hình, tôi
tưởng như mình đã ngừng
thở trong vài giây, và trái
tim lại lỡ một nhịp… - Alo!
- …
- Alo!?
- …Là em!
- Uh…Anh biết mà, anh vẫn
còn lưu số em đấy thôi. - Em không quên được anh!
- Đây có phải là câu trả lời
cho những câu hỏi mà anh
đặt ra suốt một năm nay
không?
- Anh có giận em không? - ….
- Anh còn yêu em không?
- …Em đừng hỏi như thế
nữa, chính anh mới là kẻ
bị bỏ rơi cơ mà? Mà thôi.
Lâu nay em vẫn khỏe chứ? - …
- Alo?!
- Anh vào đây với em nhé!
- Em đang ở đâu?
- Sài Gòn! Em nhớ anh! Và thế đấy, tim tôi đã lỡ
một nhịp. Giọng nói đó như
mang theo hàng tấn hồi ức
dội về trong tôi, bao nhiêu
kỷ niệm đẹp đẽ em mang
đến cho tôi một thời vẫn y nguyên như xưa cũ, tôi
nhớ em cồn cào, nhớ em
như điên dại, tôi đã nói với
em rằng hãy cho tôi thời
gian nhưng tận sâu thâm
tâm tôi biết, tôi đã quyết định ngay lúc đó rằng tôi
phải giành lại em. Phải, tôi
yêu em. Sáng nay tôi có hẹn với
Linh. Linh là người đã bên
tôi suốt thời gian không có
em, đã có lúc tôi tự nhủ
với mình cố yêu L và quên
đi em, nhưng hôm nay tôi quyết định sẽ chấm dứt
với Linh, tôi thật sự quá
hèn so với cô ấy. Tôi hẹn Linh tại quán café
Green. 90% không gian và
nội thất ở đây đều màu
xanh, tôi thích màu xanh.
Là một kiến trúc sư mới ra
trường với bằng xuất sắc trong tay , tôi là kẻ nhiều
tham vọng và khá tự tin
vào bản thân, chắc cũng
vì thế nên cú shock khi em
ra đi lại trở nên khắc
nghiệt hơn cả, nhưng mọi chuyện đã qua, tôi lại sẽ
có em trong vòng tay của
mình, để em biết rằng tôi
nhớ em biết bao. Nghĩ đến
đây tôi thấy phấn chấn
hơn và suy nghĩ nặng nề khi phải gặp Linh cũng vơi
nhiều. Tôi biết cảm giác của mình
đối với Linh lâu nay không
phải là tình yêu, chỉ đơn
giản là cần một người để
chia sẻ những phút yếu
lòng mà thôi, đôi lần tôi gọi tên K trong khi gần gũi với
Linh, là người đàn ông đầu
tiên của Linh, tôi biết L
buồn, nhưng đã bao giờ tôi
nói yêu Linh đâu. Tất cả là
tự nguyện. Nhưng dù sao, Linh cũng là
một cô gái tốt. … Linh ngồi xuống đối diện
tôi, vẻ mặt vẫn còn giữ
nét ngạc nhiên mà tôi nghĩ
nó có từ khi tôi hẹn em
uống café. Linh không đẹp,
ít nhất là không đẹp bằng Kiều của tôi, Linh có ánh
mắt buồn, buồn tự nhiên,
tự nhiên như thể em đã
buồn như thế cả nghìn
năm nay. Đôi lúc tôi đã bị
cuốn vào đôi mắt đó, sâu thẳm và chất chứa nỗi
niềm không thể gọi bằng
tên, nhưng chỉ trong giây
lát thôi, ánh mắt đó khiến
tôi thèm khát nhiều hơn là
yêu thương. Người tôi yêu là Kiều, và
chỉ có Kiều thôi. - Anh sẽ đi!
- Anh đi đâu? Tìm Kiều?
- Không, anh không đi tìm,
anh đã tìm thấy rồi.
- …
- Em có buồn không? - Anh nghĩ là có không?
- Anh chắc là có, nhưng
anh không đáng, em sẽ tìm
một người xứng đáng với
mình chứ?
- Haha – Linh cười nhẹ - Em hơi buồn đấy, nhưng em
không làm gái già chờ đợi
anh đâu. Ai cũng có một
nửa của mình chờ đợi ở
đâu đó, em nghĩ vậy, anh
đã tìm ra phần đời của mình rồi, phải biết nắm giữ
nhé. Hôm đó chúng tôi không nói
với nhau nhiều, chỉ là chúc
nhau những điều tốt đẹp.
Thật nhẹ nhàng. Linh về
trước, tôi nán lại với
những suy nghĩ bâng quơ của mình, chợt thấy Linh
để quên túi giấy dưới chân
ghế, trong đó là một chậu
cây xương rồng nhỏ, chắc
là Linh định tặng cho tôi
nhưng quên mất. Tôi gọi cho Linh, giọng của tổng
đài tự động vang lên, bỗng
tôi có cảm giác hụt hẫng,
chợt nhớ Linh là người
không quen để lộ cảm xúc
ra ngoài, không lẽ tôi ra đi khiến Linh đau lòng nhiều
lắm sao? Mọi chuyện rồi cũng sẽ
qua, tôi không thể ở bên
Linh lo lắng chăm sóc được,
tôi cũng sẽ lại đến với
Kiều, điều đó chỉ làm Linh
thêm buồn tủi mà thôi. Tốt nhất là cứ im lặng để mọi
chuyện qua đi. Người con gái bước ra từ
quán café, trên tay cầm
chiếc điện thoại màu xanh,
suy nghĩ gì đó, vẻ mặt
buồn…. Chiếc sim điện thoại rơi lại
bên đường. Chiếc xe phóng nhanh rồi
mất hút giữa phố đông
người qua lại, mái tóc đen
xõa bay cất giấu những
giọt ướt át nơi ánh mắt
buồn, một cơn gió nhẹ làm lá lất phất rơi, báo hiệu
Thu về. Ngày cô quen anh cũng là
một ngày đầu Thu, đến
hôm nay đã là một năm. *** Tôi gửi lại cây xương rồng
cho mẹ mình, nói với bà và
mọi người rằng tôi muốn
lập nghiệp ở phía Nam,
rằng đất Huế thật buồn tẻ
và ít cơ hội….Tôi lên máy bay với tâm trạng hồi hộp,
một cuộc sống hạnh phúc
đang chờ đón, em đang chờ
đón, tôi nhớ em biết bao… Em đón tôi ở sân bay, em
thật rạng rỡ trong chiếc
váy màu hồng phấn, mái
tóc vàng mượt, em đẹp
hơn xưa. Tôi ôm lấy em
thật chặt, nước mắt như muốn trào ra vì vui mừng. - Em xin lỗi, em nhớ anh
lắm!
- Uh, anh ở đây rồi, anh
yêu em nhiều lắm! Tôi về nhà em, một căn
nhà nhỏ ở quận 1, sơn
toàn màu trắng, bày trí
rất kiểu cách và có vẻ xa
xỉ, em nói người ta mua
cho em, nhưng bây giờ em biết em chỉ yêu mình tôi
thôi, em và người đó đã
chia tay, người ta tặng em
căn nhà này.Tôi hơi tự ái,
em nói tôi nên lập nghiệp ở
đây vì em quen biết rất rộng rãi, chắc chắc em và
tôi sẽ có một cuộc sống
hạnh phúc… Em đưa tôi đi dạo khắp Sài
Gòn, đến những nổi tiếng
nhất, những nơi đẹp nhất,
tôi thật sự choáng ngợp
với môi trường nơi đây, xa
hoa và ồn ào, nhưng rồi sẽ quen thôi, như em vậy. Tôi
thấy em quen biết rất
nhiều trong giới thượng lưu
ở đất Sài thành này, nhưng
lúc nào em cũng quấn quit
lấy tôi làm tôi thấy kiêu hãnh và an tâm hơn. Sau một tháng tìm hiểu
mảnh đất rộng lớn màu mỡ
này, tôi đã có việc làm
trong một công ty thiết
kế lớn nhất nhì đất nước
ở đây. Được một người bạn của em giới thiệu và nhiệt
tình giúp đỡ, tôi đã thích
nghi với môi trường làm
việc rất nhanh. Cuộc sống
tưởng như không thể tốt
hơn nữa, tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc khi ở
bên em, người con gái ở
Huế cũng dần đi vào quên
lãng… Em nấu ăn rất ngon, em
vẫn nhớ những món tôi
thích, và chẳng gì bằng ăn
những món mình thích do
chính tay người yêu nấu
cả. Tôi hay chở em đi dạo quanh ngoại ô mỗi cuối
tuần. những lúc bận quá,
tôi và em sẽ đi nhà hàng
ăn uống với bạn bè của em
(giờ cũng là bạn bè của
tôi). Đôi lúc tôi thích lê la vỉa hè thành phố với em
nhưng em không thích, em
đã quá quen với cuộc sống
thượng lưu nơi đây rồi. Mỗi
lúc vậy tôi lại nhớ những
ngày em còn bên tôi ở Huế, êm đềm, tôi nói với em thì
em bảo - “Anh ngố thật, Em cũng
nhớ những ngày tháng êm
đềm lúc xưa lắm, nhưng
Huế buồn tẻ, chậm chạp,
mình phải biết thích nghi
mới vươn lên nổi chứ anh!”. Đã gần một năm, thấy thời
gian sao trôi nhanh quá,
công việc của tôi ngày
càng nhiều, tình cảm giữa
tôi và em cũng đã qua giai
đoạn mặn nồng, bây giờ chúng tôi giống như một
cặp vợ chống đã cưới lâu
lắm rồi, mặc dù em và tôi
chưa bao giờ nhắc đến
chuyện kết hôn, tôi muốn
ổn định tài chính của mình và công việc rồi mới lập
gia đình, và tôi nghĩ em
cũng vậy. Tôi biết em là
của tôi, tôi sẽ không bao
giờ mất em nữa, như thế
này mãi mãi… Một buổi trưa ở công ty,
hôm nay tôi có một hợp
đồng thiết kế hơi nhằn
của một thương gia người
Pháp gốc Việt, ông muốn
một ngôi biệt thự thật đặc biệt, những ý tưởng có
logic và trên hết là phải
biết tận dụng tông màu
xanh, thật sự rất hứng
thú với chuyện này, tôi
quyết định ở lại công ty và lang thang trên mạng
tìm ý tưởng. Chợt nhớ lâu
rồi không vào trang cá
nhân của mình, tôi đăng
nhập và thấy cuộc sống
của bạn bè vẫn như thế, không có gì đặc biệt ngoài
việc thỉnh thoảng có
người than thở rằng con
chó hay con mèo của họ
vừa bị mất hay vừa đi
nhổ răng. Và tất nhiên, không thiếu những lời than
thở đau khổ vì tình. Tôi thấy tên Linh. với hình
đại diện là một bông hoa
Bằng Lăng cách điệu màu
tím trên nền xanh lá. Tôi
vào trang blog của em… “Phượng nở rồi, Bằng Lăng
cũng rộn…
Đỏ tím cả trời cho nỗi nhớ
bâng khuâng,
Em ngây dại đặt tình yêu
vào gió.. Gió thổi tình tan đỏ tím
bay mù trời…” Lần truy cập cuối là vào
ngày 12.8.2010. Nghĩa là
gần một năm, gần một
năm nay Linh không vào
blog mà vẫn để dòng trạng
thái đó. Rồi như chỉ đợi như thế, bỗng dưng ký ức
với Linh lại hiện về rõ mồn
một trong tôi, tôi bỗng
thấy nhớ mái tóc đen bồng
bềnh, ánh mắt buồn sâu
thẳm. Hàng loạt câu hỏi cứ xẹt qua trong đầu …Bây
giờ em đã có người yêu
chưa? Hay em vẫn còn đợi
một ngày tôi trở về? liệu
em có làm gì đó dại dột
không?... Tôi nhớ, không biết bao lần
tôi bật khóc vì nhớ Kiều,
bên cạnh Linh…Tôi chợt
nhớ những lần như thế,
Linh quay mặt đi nơi khác,
chỉ im lặng, tôi ôm lấy Linh, thân hình nhỏ bé gọn
trong vòng tay tôi, nước
mắt của tôi vẫn chảy…Tự
nhiên lại muốn được ôm cái
thân hình đó, ý nghĩ chợt
lóe lên làm tôi thấy có lỗi với Kiều ghê ghớm. Tôi lại
nhớ tiếng cười thoải mái
của Linh, tiếng cười một
thời cho tôi cảm nhận
được sự sống động của
cuộc đời, sự tươi trẻ không khí, tiếng cười giòn
tan, và đôi lúc Linh khóc
khi tôi ngủ, tôi biết nhưng
chẳng biết phải làm gì nên
chỉ nằm lặng im như thế…
vì dù sao, lúc đó, người tôi yêu vẫn là Kiều. Tôi thấy
mình thật vô tâm. Hình ảnh về em cứ thế
chạy dọc, chạy ngang qua
tâm trí tôi, như một đoạn
phim quay chậm, lúc rõ
ràng, lúc hư ảo. Thấy mình
đang suy nghĩ quá đà, tôi đứng dậy đi pha một cốc
café để lấy lại tỉnh táo.
Nhìn dòng nước đen lỏng
tràn xuống ly, bỗng tôi
thấy café Huế kinh khủng,
những giọt đen tuyền giọt xuống, từng giọt từng giọt
như thế, thơm lừng và
đậm đà. Từ khi vào đây tôi
chưa bao giờ uống café
vỉa hè, chỉ đi những quán
café sang trọng hay đến bar với em, em bảo không
thích sự phức tạp ở những
chốn vỉa hè như vậy, tôi
không nói gì, em là con gái,
ngại những nơi như vậy
cũng đúng thôi. Nhìn bâng quơ qua cửa
kính, gác tầm mắt lên dòng
người qua lại, đông đúc,
chen lấn, ngoài trời đang
nắng, nắng vàng cả mắt,
mỗi người dưới kia cứ mải mê chen lấn tìm cho mình
một lối đi chỉ mong đến
đích mình muốn, nếu giờ
này, tôi không ở lại đây,
thì tôi cũng như những
người dưới kia thôi, lúc đó chắc không thể nghĩ thêm
điều gì ngoài nóng nực,
ngoài chen lấn, rồi lại có ai
đó nhìn thấy tôi từ trên
cao và nghĩ như tôi bây
giờ. Đời vốn là một vòng tròn, từ khi bạn chưa sinh
ra nó đã thế, nếu bạn
không di chuyển thì sẽ bị
đè chết dí, và lúc đó thì có
muốn cũng không thể nhúc
nhích được rồi… Đường Sài Gòn ít có cây, lại
hiếm thấy Bằng Lăng, sắc
tím quen thuộc đó, có đi
xa mới thấy nhớ những gì
quen thuộc. Bỗng tôi muốn
về thăm Huế, thăm gia đình, gặp lại người con gái
đó xem em thế nào, cả cây
xương rồng đó nữa… Hai tháng, hợp đồng đã
xong một ngôi biệt thự
màu xanh trên một mô đất
cao với hai lối mòn lót
gạch đỏ, hoa, rất nhiều
hoa, tôi đã tỏ ý muốn thêm vào đó một vài cây
hoa Bằng Lăng để tạo
bóng mát cho lối đi và ông
ta tỏ ra rất thích thú với
màu hoa tím trong những
bức ảnh tôi trình bày. Tôi tự hỏi mình thích màu tím
của hoa Bằng Lăng từ khi
nào nhỉ, Linh cũng thích
hoa Bằng Lăng, à không,
chắc người Huế nào cũng
vậy thôi. Tôi muốn Kiều về Huế với
tôi một chuyến, thăm gia
đình và nghỉ ngơi sau một
thời gian làm việc miệt mài,
Kiều bây giờ đang có một
hợp đồng tổ chức sự kiện lớn cho một hãng thời
trang nước ngoài muốn mở
đại lý tại Việt Nam, em nói
em bận nên không thể đi
cùng tôi được, hơi buồn,
nhưng không sao, tôi sẽ về một mình, cũng dễ dàng
hơn để gặp Linh, thời gian
này tôi thấy nhớ Linh hơi
nhiều, đôi lần thử liên lạc
nhưng số đó điện thoại đó
đã không còn sử dụng. Tôi có hỏi thăm một vài người
bạn thì biết Linh bây giờ
đang làm chủ một quán
café nào đó. Về Huế tôi sẽ
tìm em, ngày đó, tôi vẫn
chưa nói lời xin lỗi… Về Huế, một ngày trời đẹp
(với tôi), không mưa, nắng
cũng không chói chang lắm,
chưa bao giờ thấy Huế đẹp
như thế, cũng có thể là do
cảm giác xa quê lâu ngày. Hít một hơi đầy lồng ngực
không khí trong lành nơi
đây, khác hoàn toàn với
Sài Gòn nhộn nhịp, ở đó
tôi toàn phải mang khẩu
trang mỗi lúc ra đường. Dường như mẹ tôi già hơn
một chút, từ lúc vào Sài
Gòn đến nay tôi chỉ gọi
hỏi thăm bà vài lần, luôn
với lý do công việc quá
bận rộn, mẹ cũng không giận tôi. Tôi lại thấy mình
thật quá vô tâm… Cây xương rồng đó chết
rồi, mẹ bảo, mấy tháng
mưa mẹ để nó ngoài trời
mà quên mất, vì nó nhỏ
quá, mà xương rồng, khi
nhiều nước quá sẽ không sống được, bà có vẻ tiếc
vì bà biết đó là do Linh
tặng tôi, Linh có đến nhà
tôi đôi lần và bà rất quý
Linh. Tôi thì thấy không
sao cả, chỉ là một cây xương rồng. “Anh ve den nha roi, em o
nha mot minh co buon
khong?” – Tôi nhắn tin
cho Kiều. “Nho anh yeu lam, anh nghi
ngoi di, chac anh met lam
ha, nhanh nhanh ve voi em
nhe”
… Ngày đầu tiên, tôi chỉ nằm
nhà nghỉ ngơi và hỏi thăm
hàng xóm, mấy đứa bạn cũ
biết tôi trở về gọi điện rủ
đi chơi suốt ngày, nhưng
tôi hẹn hôm sau, tôi đang rất nóng lòng muốn tìm
gặp Linh. Lại một buổi sáng thức
dậy ở nhà, tôi thấy khoan
khoái, hôm nay tôi sẽ tìm
vài người bạn hỏi thăm về
Linh. Chiếc xe của tôi mẹ
tôi vẫn hay lau chùi nên trông không có gì có vẻ là
“đã lâu không dùng” cả.
Tôi ăn sáng và tìm đến
quán café Green quen
thuộc. Vẫn cách bày trí đó,
nhưng hình như quán đã thay chủ, anh chàng đứng
chỉ bảo nhân viên ở quầy
chắc là chủ mới ở đây, và
hình như café đã tăng giá.
Tôi chọn đúng chiếc bàn
mà cách đây một năm tôi và Linh đã ngồi. Gọi một ly
café đen đá và nhìn từng
giọt rơi xuống, đúng nhịp,
đen, và hương thơm đặc
trưng dễ gây nghiện của
nó khiến tôi tỉnh táo và dễ chịu. Tôi nghắm cảnh
phố phường trong lúc chờ
café chảy hết, không đông
đúc lắm, có lẽ tôi đang so
sánh nó với Sài Gòn, thật
khập khiễng, nhưng thật thanh bình. Những nhánh
Bằng Lăng tím nhạt sắp
hết mùa đang dần úa tàn
trên cành, “khi Bằng Lăng
phai màu tức là Bằng Lăng
sắp rụng” – Linh đã từng nói bâng quơ như vậy, tôi
thấy buồn cười, hoa nào
sắp rụng cũng phải qua cái
giai đoạn phai màu cả mà… - Anh Quân! Để quán cho
mấy đứa coi, hôm nay ít
khách, anh chở em đi mua
ít đồ nhé. Giọng nói con gái làm tôi
giật mình, quen quá, tôi
quay đầu lại về phía phát
ra tiếng nói quen thuộc
đó... Là Linh, đúng là em rồi.
tôi thấy dường như tất cả dây thần kinh của mình
đang rung lên, cảm giác
thật lạ lùng, em vẫn như
xưa, mộc mạc, nhỏ nhắn,
mái tóc dài đen mượt và
đôi mắt buồn đang nhìn anh chàng chủ quán mỉm
cười rạng rỡ, vẫn là nụ
cười thoải mái đó…tim tôi
đập rộn lên… - Vâng! Thưa bà chủ, mọi
mong muốn của em là
mệnh lệnh đối với anh! –
anh chàng đó nói to và
đưa tay lên trán làm ra vẻ
như đang chào cờ. Một số người bật cười khi
thấy hành động đó, em
cũng cười, tự nhiên thấy
em đẹp làm sao. Tôi bỗng
thấy buồn, lẽ nào em đã
có người yêu, Tôi quay mặt lại để em không thấy mình,
tay mân mê ly café, tôi
thấy mình lúng túng, không
biết phải làm gì đây, tôi
định sáng nay đi tìm em…
Vậy là em nói thật, em cũng không buồn nhiều khi
tôi rời bỏ em, và em cũng
đã có người đàn ông có
thể khiến em cười hạnh
phúc. Tôi thấy trống rỗng,
cảm giác như vừa đánh mất cái gì đó rất quen
thuộc, chẳng lẽ bao lâu
nay tôi đã yêu em mà
không hề biết? không thể
nào, tôi cười, chỉ là dạo
này tôi suy nghĩ và hy vọng hơi nhiều ở em mà
thôi. Mà em nói đúng. Ai cũng có
một nửa của mình chờ đợi
ở đâu đó, tôi có Kiều. chờ
mình ở Sài Gòn, ở đó tôi sẽ
quên đi Linh. Còn Linh đang
có người yêu và đang rất hạnh phúc, nụ cười của em
nói lên điều đó. Và, em
cũng đã quên tôi, chắc thế
rồi, ai lại đi nhớ một người
như tôi cơ chứ, tôi đã
mang đến cho em bao nhiêu nỗi buồn rồi, tôi chưa
bao giờ thực sự muốn biết
em đã buồn ra sao, tôi chỉ
biết rằng, em đã rất buồn. Em đã đi cùng anh chàng
đó, tôi nán lại một chút,
tôi sợ sẽ đụng mặt em khi
bước ra vào lúc này. Rồi
tôi đứng dậy, bước ra, rất
chậm, bỏ lại ly café chưa kịp khuấy đường. hương
café vẫn thoang thoảng
quanh đây. Khi bước ngang
qua quầy tính tiền, một cô
nhân viên dáng người nhỏ
nhắn chạy lại đưa tôi một tấm card quảng cáo của
quán. Bảo với tôi rằng
“anh Quân bảo em đưa cái
này cho anh!”. Tôi hơi ngạc
nhiên, chắc thấy khách
hàng tiềm năng nên muốn gây dựng quan hệ đây, tôi
nghĩ thầm, bỏ tấm card
vào ví rồi dắt xe ra khỏi
quán. Trời vẫn không thể mưa,
những cơn gió nhè nhẹ đẩy
những nhánh Bằng Lăng
rung rinh, vô tình làm một
vài cánh Bằng Lăng yếu ớt
đau đớn lìa cành… Không có sự tiếc thương, hoa rụng
rồi hoa mới sẽ nở lên, Trên
nhánh Bằng Lăng đó, rồi sẽ
lại rực rỡ một sắc tím
triền miên, sắc tím của sự
thủy chung… Lòng buồn rười rượi, tôi lang thanh
khắp phố, qua những nơi
tôi và Linh đã từng đi dạo,
đùa vui, những nơi mà Linh
đã nói những lời an ủi tôi,
những lời nói tự dưng lại văng vẳng bên tai. Cây
xương rồng đã chết, và
tình yêu của em dành cho
tôi cũng đã hết, tôi đã
mất đi một người con gái
đã từng hết lòng yêu tôi, đã bên tôi, cùng tôi vượt
qua một thời gian tưởng
chừng khó khăn, bàn tay
em đã lau biết bao giọt
nước mắt trên má tôi…Ôi!
Tôi vô tâm quá, tưởng rằng mình đã nắm trong
tay hạnh phúc cuộc đời,
nào ngờ đâu người có tất
cả là người mất rất
nhiều…. Tôi lang thang một hồi nữa
trước khi đến ga mua vé,
tôi về sớm hơn, không
muốn phải suy nghĩ như
thế này hơn nữa, còn có
Kiều đợi tôi ở đó, Kiều sẽ lại làm cho tôi cảm thấy
mình là người hạnh phúc
nhất… Tạm biệt Linh, anh
vẫn chưa nói lời xin lỗi đến
em… ***
Người con gái bước vào
quán café màu xanh, giật
mình khi nhìn thấy chiếc
xe quen thuộc, chiếc xe
mà một thời cô đã ngồi phía sau ôm lấy anh, lau
những giọt nước mắt đau
thương cho anh. Cô lấy bình tĩnh bước vào,
không quên liếc qua chiếc
bàn quen đó, cô như ngừng
thở, tấm lưng đó, vóc dáng
đó, anh đã trở về. Nhưng
để làm gì chứ, anh đang rất hạnh phúc, cô biết điều
đó. Không nên để anh dằn
vặt về mình nữa, cô nghĩ
thế, ánh mắt buồn long
lanh ngấn nước, cô lấy hết
sức gồng mình nuốt những giọt nước đắng ngắt đó
vào lòng, tiến về phía
quầy tính tiền nói với anh
chàng – người góp vốn
mua lại quán café này với
cô, và cũng là người duy nhất cô có thể chia sẻ nỗi
buồn từ khi xa anh, nhưng
cô không yêu người này.
Tim cô vẫn đang rỉ máu vì
nỗi nhớ chưa thể nguôi
ngoai… Anh Quân! Để quán cho mấy
đứa coi, hôm nay ít khách,
anh chở em đi mua ít đồ
nhé. - Cô nói, hết sức bình
tĩnh, cô biết anh đã nhận
ra giọng nói của mình và đang quay sang nhìn mình,
cô vui vì điều đó. Cô cố gắng cười thật tươi,
cô đã chờ đợi anh gọi tên
cô, nhưng anh lại làm cô
thất vọng… Cô quay ra
khỏi quán thật nhanh chờ
Quân, lòng buồn vô hạn, nước mắt đã suýt trào ra
khỏi đôi mắt buồn sâu
thẳm đó… ***** Quân đã nhận ra Nam -
người mà Linh đã từng
nhắc đến ngay khi anh ta
vừa bước vào, cô cho anh
xem rất nhiều hình của
người này mà cô vẫn còn giữ, cô kể rất nhiều, đã
khóc rất nhiều, anh thương
cô rất nhiều. Anh nhìn thấy cô, đoán
được cô đã biết có sự hiện
diện của “người quen”,
đoán được cô đang nuốt
nước mắt vào lòng, đoán
được cô đang rất hoang mang, dáng vẻ cô chạy ra
vội vàng làm anh rất buồn,
anh không muốn cô phải
đau khổ như thế. Rút một tấm card ra và
dặn dò một nhân viên của
mình gì đó, anh chạy vụt
theo người con gái đang
sắp khóc ở ngoài kia….lòng
chất chứa nỗi niềm… Cô đã từng nói với anh :”Ai
cũng có một nửa của mình
chờ đợi ở đâu đó, đừng bao
giờ vội vàng để rồi phải
đánh mất những điều quen
thuộc” Tôi về lại Sài Gòn ngày
hôm sau, mẹ tôi đã rất
ngạc nhiên, tôi lại viện lý
do công việc đột xuất… Mở cửa ra, tôi bước vào
nhà, uể oải, Kiều vẫn chưa
về, chắc em cũng đang
bận lắm, em quên cả điện
thoại trên giường, tôi nắm
lấy, tò mò, giữa tôi và em không có gì bí mật, kể cả
chuyện tôi và Linh, em chỉ
cười qua quýt rồi cũng
quên béng đi, nhưng tôi
chưa bao giờ xâm phạm đời
tư của em, em đi với ai, làm việc với ai nếu muốn
thì em sẽ nói với tôi, tôi
mở khóa, rồi quán tính, nỗi
tò mò mỗi khi bạn cầm
máy một ai khác sẽ khiến
bạn vào một nơi – Tin nhắn. Một vài tin nhắn của một
người tên là “sep bu” - Thang Nam xin nghi phep
ve que roi phai khong, o
nha mot minh buon khong
cung? qua nha anh nhe, lau
roi khong gap em.
- Di an trua nhe - Nho cung qua di.
- ….. Mắt tôi như hoa lên, tai ù
đi, nhìn kỹ thì đây là số
của sếp tôi, người mà em
đã giới thiệu với tôi là
“một người bạn thân của
em, anh ấy sẽ giúp đỡ anh làm quen với công việc ở
đây, tụi em thân nhau
lắm.” Chẳng nhẽ em đã lừa dối
tôi, không tin vào mắt
mình nữa, tôi và em, quấn
quýt lắm cơ mà. Lồng ngực
tôi như muốn vỡ tung ra,
tôi đã ảo tưởng, rằng em là của riêng tôi, chỉ mình
tôi thôi, rằng em bôn ba
ngần ấy thời gian và đã
nhận ra chỉ có tôi là yêu
em nhiều nhất, rằng……Ôi,
cuộc đời này, trớ trêu quá. Đợi chờ một người đã lạc
lối… Có tiếng xe dừng ngoài kia,
tôi chạy ra cửa sổ hé nhìn
ra, xe của “sếp” tôi, xe
của “bạn thân” em…Em
bước ra, tươi cười vẫy
chào “người bạn thân”, em vẫn chưa biết tôi đã về,
tôi đặt máy của em trên
kệ tủ, nằm lên giường, mệt
mỏi. Em ngạc nhiên khi
thấy tôi đã về, hơi bối rối
nhưng rồi em cười thật tươi, nụ cười khiến tôi say
đắm đến mù quáng, giờ đây
sao trở nên gượng gạo
đến thế, tôi lại nhớ đến nụ
cười nhẹ nhàng của Linh… - Anh về sao không gọi
trước cho em vậy anh
yêu? Sao về sớm vậy?-
em ôm lấy tôi nũng nịu –
Anh có mệt không, em pha
nước chanh nhé? - Anh hơi mệt, để anh nằm
nghỉ một lát!
- Uh! Vậy anh nghỉ nhé,
tối nay em có hẹn với mấy
con bạn, nhớ anh quá cơ !
- Uh! Anh cũng nhớ em! Tôi thức dậy khoảng 9h
tối, em đã đi, trên bàn còn
cốc nước chanh em pha
sẵn, đầu óc tôi trống rỗng
cực độ. Tôi ra khỏi nhà và
đi lang thang, phố đã lên đèn, nước mắt đã ngân
ngấn, tôi buồn, rất buồn,
vậy là tôi đã mất, mất quá
nhiều, bấy lâu nay là một
sống hoàn hảo em vẽ nên
cho tôi bằng thứ chất liệu xa hoa đẹp đẽ của riêng
em ... Tôi nhớ Linh, nhớ
những điều mộc mạc, nhớ
làn da mịn màng, mái tóc
dài đen nhánh, ánh mắt
buồn sâu thẳm, nhớ sự im lặng quan tâm rất riêng
của Linh… “ Đời mà! Thấy vậy nhưng
chưa hẳn đã vậy đâu” -
tiếng một gã say phát lên
trong một đám đông đang
nhậu trong một quán nhậu
gần đó làm tôi chú ý, một tràng cười lớn cất lên kèm
theo những tiếng cụng ly
làm tôi ngẩn ngơ giây lát. Tôi lôi tấm card từ trong
ví ra, trên đó có in số máy
của em và của anh chàng
đó, đằng sau tấm card còn
một dòng chữ. “Hãy gọi
cho Linh, nếu anh chưa tìm thấy một nửa thật sự của
mình.” Tôi ngạc nhiên, hồi hộp mở
máy lên và bấm số em… Hình ảnh những ngọn đèn
đường vàng vọt hắt lên
những nhành hoa tím trong
đêm hiện lên trong tôi,
dường như có gì đó đang
nhen nhóm lên trong tôi, một điều gì đó, đang chờ
đợi tôi ở đâu đó, và một
điều gì đó đã vừa lụi tàn
trong niềm tin mãnh liệt
của tôi… Tim tôi, lại lỡ một nhịp… *****
Cũng lúc này, cách đó hơn
1000 cây số, cô gái đang
vẫy nhẹ những giọt nước
trong vắt lên những cây
xương rồng trên ban công, mắt bỗng hướng về phía
những ánh đèn đường đang
rọi lên những cành Bằng
Lăng sắp rụng, rồi sẽ đến
mùa mới, cô nghĩ vậy và
mỉm cười…